Chờ sau khi Cố Cẩm Niên đi.
Trong hành lang cũng lộ ra vẻ vô cùng yên tĩnh. Qua một lúc lâu, giọng của Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi chậm rãi vang lên.
“Aiz, Cẩm Niên nói cho cùng vẫn là giống trẫm. Tuổi còn trẻ mà có trách nhiệm như vậy, không hổ là điệt nhi của ta.”
Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.
Chỉ là Cố lão gia tử cùng Cố Thiên Chu rõ ràng không thèm để ý đến câu nói này.
Nếu như trước đây sẽ còn cố nén buồn nôn thổi phồng hai câu. Hiện tại địa vị của Cố Cẩm Niên quá cao. Hai người bọn họ một người là thân phụ của Cố Cẩm Niên, một người là gia gia của Cố Cẩm Niên, tôn trọng đế vương Đại Hạ là nể tình đạo làm quân thần. Nếu không thì đã chỉ vào mũi của Vĩnh Thịnh Đại Đế mà mắng. Vĩnh Thịnh Đại Đế có thể làm thế nào?
Chẳng lẽ chém đầu cả nhà?
Đây là chuyện không thực tế.
Sau một khắc.
Thư viện Đại Hạ.
Vọng Tinh đình.
Thân ảnh của Tô Văn Cảnh như tuyết trắng. Trong đình đã nấu xong trà, Tô Hoài Ngọc ngồi ở đối diện, lẳng lặng thưởng thức trà.
Mấy ngụm uống xuống.
Giọng của Tô Hoài Ngọc không khỏi vang lên.
“Những năm gần đây, vào Nam ra Bắc, trải qua vô số thứ nhưng nói cho cùng vẫn là thứ không tốn bạc là dễ uống nhất.”
Tô Hoài Ngọc lên tiếng, hắn ta nhịn không được lên tiếng, tán thưởng phẩm chất của lá trà.
“Thần Vương nói đùa, những thứ như vàng bạc đối với Thần Vương mà nói, có ý nghĩa gì?”
Tô Văn Cảnh lên tiếng cười, đối với Tô Hoài Ngọc trước mặt, Tô Văn Cảnh có chút nghĩ mãi mà không rõ, đường đường là Thần Vương Thần tộc, thân phận địa vị có thể nói là người mà trong thiên hạ tuyệt đối không có thứ hai, cho dù so sánh với Cố Cẩm Niên bây giờ, chỉ sợ cũng không bằng Tô Hoài Ngọc.
Loại tồn tại này khiến ông ấy rất khó nghĩ rõ ràng tại sao lại biến thành như vậy.
“Nhập thế nhuốm bụi bặm.”
“Ta đã vào đại thế, kỳ thật chính là người tầm thường, ngược lại còn thích vàng bạc. Những năm gần đây, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta phát hiện bây giờ hưởng thụ mới là vương đạo. Ta cũng không hiểu thế tử điện hạ vì sao phải liều mạng như vậy.”
“Kỳ thật buông tay xuống, mặc cho thiên địa tự mình vận chuyển, sinh cũng tốt, hủy cũng được, bản thân vui vẻ là được, cần gì phải đi cứu vớt đại thế.”
“Kết quả cuối cùng rất có thể là công dã tràng.”
Tô Hoài Ngọc lên tiếng, suy nghĩ của hắn ta đơn giản rất nhiều, nghĩ nhiều như vậy làm gì, để bản thân sống thanh thản ổn định không tốt sao?
Muốn ăn liền ăn, muốn uống liền uống, làm người không cần thiết mệt mỏi như vậy.
Nhưng sau khi Tô Hoài Ngọc nói xong lời này, giọng của Cố Cẩm Niên vang lên.
“Tô huynh.”
“Lời ấy sai rồi.”
Là giọng của Cố Cẩm Niên, thân ảnh của hắn xuất hiện ở Vọng Tinh đình, cũng là một bộ bạch y, nho nhã hiền hoà, đang hướng về phía trong đình đi tới. . .
“Gặp qua thế tử điện hạ.”
Tô Hoài Ngọc vẫn như trước đây, xưng hô với Cố Cẩm Niên là thế tử điện hạ.
Không có loại tư thái mình là Thần Vương, từ đó sinh ra cảm giác ưu việt, thay vào đó vẫn như thường ngày, quả nhiên là làm ra cảm giác phản phác quy chân.
“Tô huynh khách khí.”
“Gặp qua tiên sinh.”
Cố Cẩm Niên đi vào trong đình, hướng về phía Tô Văn Cảnh bái một bái, sau đó lại nhìn về phía Tô Hoài Ngọc nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, Cố Cẩm Niên ngồi xuống.
Nhìn qua Tô Hoài Ngọc nói.
“Giữa thiên địa, có âm sẽ có dương, đại thế mênh mông, luôn có người sẽ phụ trọng tiến lên, vì hậu nhân xua tan âm u.”
“Nếu như dựa theo ý của Tô huynh, người người đều vì bản thân mình thì đại thế này đã sớm không còn, Tô huynh còn có thời gian ở đây uống trà sao?”
Cố Cẩm Niên mỉm cười nói.
“Cho nên, giữa người với người đều không giống nhau, có người lòng dạ rộng lớn, có người chú định chính là bùn.”
“Thế tử điện hạ có thể được ấn ký Thần Vương chọn trúng là có đạo lý, không giống ta. Ta chính là nghĩ đến mỗi một ngày trôi qua chỉ cần ăn uống no đủ, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, đại thế diệt hay không chẳng liên quan gì đến ta.”
“Bản thân cảm thấy vui vẻ là được rồi.”
“Nhưng mà hành động của thế tử điện hạ cũng làm Tô mỗ kính nể. Ta rất ủng hộ. Thế tử điện hạ tuyệt đối không nên bị loại người như ta làm ảnh hưởng. Người nói không sai, nếu không có một ít người phụ trọng tiến lên, cũng không còn loại người được hưởng sống tốt như ta.”
Tô Hoài Ngọc lên tiếng, nói ra suy nghĩ của mình.
Mỗi người đều có nhân sinh thuộc về mình, cũng có suy nghĩ của mình. Không thể đem ý nghĩ của bản thân, áp đặt trên người người khác, nhưng cũng không nên đi gièm pha ý nghĩ của người khác.
“Thụ giáo.”
Cố Cẩm Niên khẽ cười nói, sau đó châm cho ân sư Tô Văn Cảnh một ly trà.
“Cẩm Niên, kế tiếp ngươi dự định ngộ đạo sao?”
Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông ấy đại khái đoán được Cố Cẩm Niên sau đó phải làm cái gì.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo